Mẹ
(trích trường ca)
Mẹ nằm xuống
Bằng chân của mình
con đi
những bước dài không điểm tựa
những lối đường không lượng định
Không nhìn ngó hai bên, không ngoái lại một lần
Nơi con đến địa chỉ vô tình
vô hình dáng phố nhà sông núi
Bàn tay mẹ ôm vòm trời
những ngón tay bất động ngừng vuốt ve thôi chỉ hướng
Sự an toàn con hưởng rất mông lung
nhưng con hiểu đó là điều thường trực
Không gọi mẹ
bến bờ ao ước
giấc mơ sống sượng
đỉnh phù hoa
Gặp lại mẹ ở những lần con cúi mặt
bùn nhòa chân trần
nước mắt chảy về tim
máu đổ theo chiều gió
Bàn chân xưa mẹ xếp sắp
đủ đi suốt mấy tầng địa chất
mấy tầng nhân cách
mấy tầng trần gian
Gió ngàn có thể làm khuất tầm nhìn của con
Bão đời có thể làm bóng dáng con mất
một đôi lần
Những túi hành lý xênh xang
không món đồ cuối cùng
không nút buộc cuối cùng
không bàn tay cuối cùng
Những bữa ăn phản kháng thực đơn
Đũa bát ghế bàn bạo động
Những chiếc giường là lô cốt đương nhiên
của bao ngày đêm đại bại
Những cuốn sách không phút giờ gập lại
trân trân nhận diện cuộc đời
Những cánh cửa phát biểu đêm ngày
dẫu không được mặt trời chỉ định
Những chai rượu rỗng hình hố huyệt
Những dòng thơ không thể chảy về đâu
Mẹ
Sẽ không nơi hạnh ngộ
cho con của mẹ
Mỗi người đưa thư có vài chục chìa khóa, vài tá túi ngăn, vài trăm địa chỉ và
vài trăm thông điệp
Con có những chặng đường, hải cảng, bến bờ và đôi lời mẹ dặn năm xưa
Con không là thành viên của những lứa đôi thuê nhà đảo theo mùa
hưởng khí hậu ngân hàng
sex
rời đảo hải triều
dollars
Họ
- khi rời bỏ khu nhà thuê mùa - người đàn ông thường đi trước
(Con không hiểu vì sao)
Mẹ
ở đâu
trên bàn thờ?
trong lưu ảnh gia đình?
Người đàn ông trở lại một mình
khi người đàn bà đi khỏi
làm con khóc cái ngày mẹ khóc
Hôm nay đảo
nóng như ngày mẹ vào trong đất
Hai nửa vòng quay
Thái Bình Dương sát muối
Ba chặng không hành
Ngàn đường đất
Sông mấy chục giòng xót
Một người con
dừng khóc
lại đi.
(chương 5, trường ca Lòng Hải Lý)
Đảo Vancouver, tháng 5-1997
Tu chỉnh, tháng 9-2009, cho Ngày Giỗ Mẹ lần thứ 25
ĐỖ QUYÊN