Thứ Hai, 10 tháng 12, 2012

Chùm thơ Thanh Huyền

Thanh Huyen
Feb 9, 2009 10:20 AMPublicPageviews 1 0
Tài sản của quốc gia

Tuổi trẻ là tài sản
Qúy giá của quốc gia
Sao để mất? để mất?
Tài sản của quốc gia!

Bao trẻ em chưa ngoan
Bao trẻ thành bị can
Bao trẻ em bỏ học
Sống bụi đời lang thang

Đau lòng thầy cô giáo
Khổ tâm mỗi mẹ cha
Giáo dục và đào tạo
Cùng tìm một đầu ra

Hệ thống trường rộng mở
Sẽ bớt đi nhà tù
Thầy giáo không thất nghiệp
Để trở thành luật sư

Tuổi trẻ là tài sản
Vô giá của quốc gia
Hỡi ban ngành các cấp
Nhiệm vụ chung cùng lo.

(1972)
Tên các con

Tên các con
Là tên của quê hương đất nước
Là những ngày xa dồn vào nỗi nhớ
Là những ngày gần một chút lại chia xa
Là tuổi thanh xuân hiến dâng cho tổ quốc
Là mối tình đầu chung thủy đắm say...

Tên các con
Là chiến công rực rỡ
Đã theo cha đi khắp chiến trường
Là vết thương xưa hôm nay còn rỉ máu
Của những ngày tù:
Mẹ giữ trọn yêu thương...

Cho con một cái tên
Là cho cả cuộc đời cao đẹp
Của mẹ cha và dân tộc anh hùng
Để nhớ hoài - thương mãi -
nghe con
(27/7/1985)
Mất


Cái buồn còn mãi đau tim
Cái vui đã trốn biết tìm ở đâu
Tưởng rằng mãi mãi có nhau
Mất anh mất cả những câu hẹn hò.

L

Cửa chùa rộng mở
Đón khách thập phương
Nào ai ở lại
Để chùa cô đơn

Cửa tù chật hẹp
Mà họ hẹn nhau
Quan tham tấp nập
Kẻ trước người sau.
7/1989

Lỡ hẹn 1

Lỡ hẹn từ thưở ban đầu
Để rồi chẳng được qua cầu gió bay
Lỡ hẹn từ thuở thơ ngây
Để tình chẳng được mê say với tình
Đi theo tiếng hát quân hành
Nên đành lỡ hẹn với mình với ta.

Lỡ hẹn 2

Qua bao mùa chiến dịch
Vẫn đợi chờ tin nhau
Hôm nay bạc cả mái đầu
Cả hai nhận lỗi lỡ câu hẹn hò.


Ước mơ

Gia tài một nửa vầng trăng
Thần dược một rắn mênh mang một nhà
Lộc tài trai gái được ba
Về hưu co chỗ để mà rong chơi
Buồn vui số định của trời
Nhưng sao vẫn muốn tuyệt vời ước mơ!

Xuân 2008

Mùa hoa

Mùa khai giảng mùa hoa
Nở trên từng trang giấy
Các con ơi có thấy
Những ngày tù của cha
Trên đường hành quân xa
Có vần thơ của mẹ
Mùa khai giảng mùa hoa
Có chân gỗ của chú
Có vết thương của cậu
Gởi ở chiến trường xưa

Mùa khai giảng mùa hoa
Mỗi con là bông hoa
Của mẹ cha đất nước
Các con phải mơ ước
Học giỏi dựng cơ đồ.

Vì sao

Nhà hùng biện vì sao không nói được
Một chữ yêu hạnh phúc của riêng mình
Vì sao trang hảo hán anh hùng
Lại thấy sợ những chiếc gai bé nhỏ

Để bông hồng đứng đó bơ vơ
Để bông hồng tuột mất mọi ước mơ.


Không đề

Khép lại quá khứ:
Nghĩa là không được quên quá khứ
Nghĩa là không xóa sạch lịch sử những ngày qua
Nghĩa là không được vùi lấp cỏ và hoa
Để thay thế cảnh cây hoa giả

Khép lại quá khứ:
Nghĩa là tô thắm thêm lịch sử
Để đưa vào bộ nhớ mỗi trái tim
Để bừng lên cuộc sống với niềm tin
Mà điểm tựa là quê hương đất nước.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét