Bài dự thi thơ - nhạc “Thăng Long - Hà Nội trong trái tim tôi”
Hà Nội: Nhớ
Nhớ nhiều lắm đấy: Hà Nội ơi!Dẫu xa vẫn giữ trọn đời yêu thương
Nhớ từng chiến thắng mờ sương,
Bờ đê Yên Phụ, nắng hồng Gia Lâm.
Kem Bờ Hồ giữa đêm đông
Sau giờ trực chiến, nụ hôn ngỡ ngàng.
Thu nay rực ánh sao vàng
Vẫn rưng rưng lệ mỗi lần đi xa
Hà Nội ơi nhớ lắm thiết tha
Xin cho được giữ tim ta tình người.
TP. HCM, 9-2009
Đỗ Thị Thanh Huyền
Lời bình:
Thật vui mừng khi đọc bài thơ này của nhà thơ Đỗ Thị Thanh Huyền.
“Hà Nội: Nhớ” thực sự là một vầng thơ đẹp: sáng tạo về hình thức, sâu đậm ở nội dung tư tưởng; và trên hết là nỗi nhớ không thể nguôi ngoai của người xa xứ.
Về bút pháp thể hiện, ở đây sáng lên cái dáng dấp rất riêng tư của một thiếu nữ Hà Thành phải xa nhà trong cái tư thế chung của người bác sĩ quân y QĐNDVN, với các năm tháng chiến tranh trải dài đất nước mà những-ngày-đêm-Hà-Nội-B52 là bi hùng nhất.
Sáng tạo về hình thức: Đó là sự phá thể bất ngờ và hiệu quả của những câu giữa lục bát và thất ngôn. Thú vị, đó lại là ở hai câu đầu và hai câu cuối của bài. Mở ra và khép lại... “Nhớ nhiều lắm đấy: Hà Nội ơi! / Dẫu xa vẫn giữ trọn đời yêu thương”.
Sâu đậm về tư tưởng: Cái lãng mạn cách mạng (dữ dội!) được quyện trong hiện thực sống (giản đơn!) nơi con người Việt. Ấy là những câu, như “chiến thắng mờ sương”, “Sau giờ trực chiến, nụ hôn ngỡ ngàng”...
Nỗi nhớ xa xứ: Che phủ toàn bài, hiển hiện trên từng chữ mỗi ý...
Cám ơn Hà Nội, cám ơn thi nhân, cám ơn thi ca!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét